Sự im lặng là điều cần có trong cuộc sống. Tình bạn cũng vậy, nó cũng cần những khoảng lặng đủ dài để cùng chiêm nghiệm, cùng suy nghẫm về những điều đã qua và những gì sắp tới. Nhưng khoảng lặng đủ dài đó là bao lâu?
Đôi khi sự im lặng không có nghĩa là không có gì để nói. Khi bạn đọc cho ai đó nghe một đoạn thơ mà bạn yêu thích, khi bạn cho ai đưa ai đó đến một nơi đẹp. Trước sự im lặng của họ, bạn hãy nghĩ rằng, tâm hồn họ đang lắng xuống vì vẻ đẹp của cảnh vật và nét đẹp của những vần thơ. Và lúc này, cảm xúc chưa kịp thốt nên lời đó chính là sự lặng im.
Khi một ai đó gọi đến cho bạn, không nghe thấy một lời nào. Mà từ đầu dây bên kia bạn chỉ nghe thấy tiếng khóc nấc của người bạn thân của bạn. Hãy im lặng, đừng vội hỏi vì sao như thế. Im lặng lúc này cần thiết hơn bất cứ lúc nào. Bạn của bạn chưa nói lý do lúc này không có nghĩa là không nói. Họ làm thế lúc này không phải vì họ muốn bạn biết ngay đã có chuyện gì xảy ra với họ. Mà họ làm thế chỉ đơn giản họ muốn bạn biết rằng họ đang khóc vì gặp phải một chuyện không vui.
Im lặng lúc này cũng đã đủ để làm nên một sự chia sẻ rồi.
Khi một câu hỏi của bạn đặt ra và cuộc sống ném trả lại bạn sự lặng im thay cho câu trả lời. Hỡi bạn mến, hãy đừng vội nghĩ rằng cuộc sống đang thờ ơ và thế giới đang quay lưng lại với bạn. Bởi chính lúc này đây cuộc sống đang dạy cho bạn bài học về sự lặng im. Từ khoảng lặng ấy, bạn sẽ thấy được nhiều hơn bạn nghĩ.
Khi bạn nói bạn quý mến một ai đó mà không nhận lại được một lời nói nào tương tự ngoài sự lặng im. Bạn đừng nghĩ rằng câu nói mình vừa nói ra không có giá trị. Bởi có thể sự im lặng không phải là một câu trả lời bạn đang mong đợi, nhưng bạn hãy tin rằng câu nói đó không tan trong hư vô mà nó đã thấm rất nhiều vào người nghe. Vì vậy, hãy im lặng nhiều thêm chút nữa để lắng nghe thấy sự yêu thương và để thấy mình được yêu thương.
Hãy đón nhận những người đến trong đời bạn một cách vô điều kiện. Đừng đòi hỏi hay suy xét. Trước một sự lặng im cần thiết đủ dài, bạn hãy tận dụng suy nghĩ và coi đó là một món quà nhỏ mà cuộc sống dành tặng bạn.
* * * * * * * Bí mật của sự im lặng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
5 nhận xét:
.....Tôi sẽ nói ít và lắng nghe nhiều hơn. Đôi lúc thấy mình chẳng biết lắng nghe . Đôi lúc cần im lặng ..... im lặng để người ta biết mình đang lắng nghe
.....Tôi sẽ cười ít và nhìn mọi người cuời nhiều hơn . sẽ thấy ...có những lúc họ cười là vì mình ....
.....Tôi sẽ san nhiều việc ra thành nhiều ngày ... và ngủ sớm vào mỗi đêm ... để dậy sơm hơn 1 tí ... tận hưởng 1 sớm mai tĩnh lặng .. nắng ấm len nhẹ vào ô cửa sổ . Sẽ đánh thức cái thói quen ngắm nhìn mọi thứ qua ô cửa sổ ... để thấy mỗi sớm mai thức dậy không chỉ mình tiếp tục tồn tại mà còn nhiều thứ xinh đẹp đang tồn tại quanh mình.
.......Tôi sẽ chẳng ghét đêm nhiều đến thế . ... Đêm tĩnh lặng lắm .. đêm mùa này cũng lạnh lắm ... giữa đêm tối lạnh lẽo ... chợt giật mình ... mình đang cô đơn
.......Tôi sẽ chẳng yêu cái lạnh nhiều đến thế .... sẽ cố gắng vùng dậy khỏi chăn và làm 1 cái gì đó .. sẽ biết vượt khỏi cái cảm giác ấm áp đấy ... để tìm đến 1 cái khác ý nghĩa hơn ...
........Tôi sẽ thử 1 lần nắm chặt tay ai đó .. cho đi 1 ít hơi ấm .. và nhận về 1 chút yêu thương ... Thử 1 lần vòng tay ôm thật chặt ai đó từ phía sau ... để họ thấy rằng mình luôn ở bên họ .. dù chỉ là phía sau .. nhưng mình luôn dõi theo họ từng bước ... sẽ thơm nhẹ lên trán ai đó ... để nhận 1 chút xao lòng
........Tôi sẽ chẳng chờ đợi 1 cái gì đến ... mà sẽ tìm kiếm nó ... hạnh phúc chỉ đến khi tôi biết kiếm tìm ...
........Tôi sẽ chẳng ngốc nghếch chờ đợi .. chờ đợi 1 điều gì đó hơi vô vọng ... ngốc ngếch chờ đợi 1 tin nhắn đến .. ngốc ngếch chờ điện thoaị đổ chuống ... nhưng nó vẫn nằm yên đấy im lìm ... ngốc ngếch chờ nick ai sáng đèn ...
..........Tôi sẽ chẳng để nỗi nhớ len nhẹ nhàng đến thế ... len nhẹ nhàng .. sao lại khó bay đi .. ngốc ngếch nhớ 1 người ... mơ hồ và xa xôi quá ... có thể là nhớ 1 ngươì chẳng nhớ tôi ... nhớ lắm ai đó ơi ...
.......... Tôi sẽ chẳng trách móc 1 ai đó ... dẫu biết họ đã bỏ rơi mình . Dẫu biết họ đã làm mình tổn thương ....
........... và tôi sẽ cố gắng không làm tổn thương một ai đó .......
uhm .. nếu tôi có thể sống khác .....
....... sẽ tìm đến ai đó ... muợn vai và khóc ....
.............Sẽ ngồi cạnh ai đó .... lau nhẹ những nỗi đau
..................Sẽ chẳng ik kỉ nhiều đến thế ...
...................... Sẽ chẳng ghen tị với hạnh phúc ng` khác nhiều đến thế .....
............................Sẽ nhận ra rằng ... có ai đó luôn ở bên tôi
................................Sẽ học cách tha thứ ... nhất là tha thứ cho chính tôi
....................................sẽ học cách không trách móc ...
UHm .... nếu tôi có thể sống khác ...
chưa chắc đã tốt hơn bây giờ .... nhưng tôi sẽ làm nhiều hơn bây giờ .... sẽ yêu thương nhiều hơn .... nhiều hơn 1 ng`
.... Sẽ biết nói nhiều hơn 3 từ đơn giản nhất : " iêu nhiều lắm "
Nhưng ....
Ta muốn sống vô tâm một chút ...
...Vô tâm một chút để quên đi cái phức tạp của cuộc sống......Vô tâm một chút để không phải bận tâm đến bộn bề của xã hội
...Vô tâm một chút để bước qua sự bế tắc và sự mệt mỏi.
Ta muốn sống khép kín một chút ...
...Khép kín một chút để tránh đi sự ồn ào của mọi người đang tồn tại
...Khép kín một chút để tự tập sống cho riêng mình
...Khép kín một chút để cảm nhận phút bình yên trầm lắng
Ta muốn sống sắt đá một chút ...
...Sắt đá một chút để dễ dàng đứng dậy bước tiếp mỗi khi vấp ngã
...Sắt đá một chút để dũng cảm gạt đi nước mắt - tìm thấy nụ cười
...Sắt đá một chút để xua tan nỗi buồn - thay thế niềm vui...!!
Hà Nội giờ này ra sao nhỉ?
Có nhớ Sài Gòn ...nhớ ai không?
Sài Gòn nhớ lắm mùa hoa sữa
Trái sấu chín mộng giữa nắng thu
Hà Nội ơi!... Sài Gòn nhớ nhớ
Những phố hàng hàng lộn xộn chẳng thuộc tên
Những xóm nhỏ...phong rêu cổ kính
Tiếng chuông chùa rưng rưng nước Tây Hồ
À mà quên...giờ này đông rồi nhỉ?
Chắc đêm xuống Hà Nội lạnh lắm đây...
Tiếng rao đêm giờ này càng thêm thảm
Lấp lánh ánh đèn le lói khói sương mờ
Nhớ Hà Nội...thơ Sài Gòn ưa ứa
Gạt lẹ tay...sợ tràn nước Hồ Gươm
Sợ mất đi cái vẻ vốn tôn nghiêm
Nơi bia đá Quốc Tử Giám im lìm
Hà Nội ơi! Một vài lần ghé lại ...
Sao tự nhiên nhớ quá... Hà Nội ơi!
Nỗi nhớ ấy phải chăng từ mẩu chuyện
Hà Nội ngày ngày vẫn kể Sài Gòn nghe...
Đăng nhận xét